Lần cuối cùng bạn khóc là khi nào?
"Trong thế giới của đàn ông và đàn bà luôn tồn tại mối quan hệ không công bằng. Làm gì có chuyện cả hai người không ai phải chịu thiệt. Sẽ luôn có một người phải hy sinh để giữ cho mối quan hệ đó được lâu bền"
Và phần lớn sự hy sinh ấy đều đến từ anh chứ không phải từ em. Em tự hỏi mình, đã bao lâu rồi em không khóc, đã bao lâu rồi em không mở rộng lòng mình để đón nhận một điều gì đó mới mẻ?
Còn nhớ mùa hè năm ấy, trên con đê đầu làng, anh vẫn đứng ở đó, cười thật tươi đón em. Em về quê thăm anh. Mùa hè nơi miền biển thật kỳ diệu. Gió biển phảng phất mùi mằn mặn, thổi tung mái tóc buông xõa. Em thích mỗi lần cùng anh ra biển, anh sẽ đứng ở mỏm đá gần bờ, bắc tay hình loa, hét thật to rằng: "Anh thích em." Em vẫn thích nghe điều đó, như một sự thật hiển nhiên, rằng người con trai ấy thích em, và nụ cười của anh khi ấy lấp đầy em.
Mà anh à, hình như em chưa từng nói với anh rằng: "Em yêu anh" Hoặc đơn giản chi là: "Em thích anh" Có lẽ em hơi ích kỷ, chỉ đón nhận tình cảm của anh một cách tự nhiên, còn phần mình thì dửng dưng ỳ không hồi đáp. Những lần anh hỏi em: "Em có thích anh - không?", em vẫn chỉ lúi húi quay đi noi khác. Em đưa tay chạm vào má anh, hỏi: "Anh có thiết cần em phải nói không?" Em khi ây vẫn còn chút phân vân với thứ gọi là tình yêu, chỉ xác định được rằng: "Em thương anh" Nhưng sợ nói ra rồi anh lại thất vọng, vì thương chưa phải là yêu, mà anh khi ấy, chắc cũng yêu em thật lòng rồi. Em đoán vậy qua từng cử chỉ và sự quan tâm nơi anh. Em muốn dành thêm một khoảng thời gian nữa đê tiến lại gần anh hơn, để hiểu anh hơn, cùng như hiểu cảm xúc thật của chính mình. Nhưng em đâu biết rằng, em vẫn tiếp tục, nhưng anh thì không thế đợi. Tình cảm nếu chỉ đến từ một phía sẽ chết yểu.
Em phân vân quá lâu trong mớ cảm xúc hỗn độn, anh vẫn dành sự quan tâm cho em nhưng thưa dần. Cái ngày mà em chắc chắn với thứ tình cảm của mình nhất lại là ngày phải tiễn anh đi, đến một vùng đất mới, nơi em không thể gặp anh mỗi ngày. Anh đi nghĩa vụ quân sự, em thật ngốc khi không nhận ra thứ tình cảm đặc biệt anh dành cho em, dù chi là cái níu tay khi băng qua đường quốc lộ đầy rẫy ô tô lao vun vút. Em ích kỷ khi mặc nhiên coi anh là của mình mà không nghĩ rằng chưa có gì là chắc chắn giữa hai ta. Em vẫn im lặng trước những câu tỏ tình nhiều đến chán nản của anh. Và giờ thì em hối hận thật sự, nhưng không còn cách nào để sưởi ấm lại mối quan hệ đóng băng này rồi. Em khóc những giọt nước mắt tiếc nuối. Nhưng em hứa đây là lần cuối em khóc vì bản thân. Hãy để em đợi anh thêm chút nữa, để bù đắp quãng thời gian nguội lạnh đã qua. Anh an tâm, em sẽ đến với anh bằng tình yêu, thứ em đã xác định nằm lòng. Và em sẽ không ngại ngần nói rằng: "Em nhớ anh"
Khóc có hai thời điểm, khi bạn vui hoặc khi bạn yếu đuối đến cùng cực vì cô đơn. Em chọn cho mình cả hai thời điểm, chỉ để xác định rằng trong tim mình tổn tại một bóng hình luôn thương em mỗi ngày. Và chẳng có ai yêu em... nhiều như anh.
Còn nhớ mùa hè năm ấy, trên con đê đầu làng, anh vẫn đứng ở đó, cười thật tươi đón em. Em về quê thăm anh. Mùa hè nơi miền biển thật kỳ diệu. Gió biển phảng phất mùi mằn mặn, thổi tung mái tóc buông xõa. Em thích mỗi lần cùng anh ra biển, anh sẽ đứng ở mỏm đá gần bờ, bắc tay hình loa, hét thật to rằng: "Anh thích em." Em vẫn thích nghe điều đó, như một sự thật hiển nhiên, rằng người con trai ấy thích em, và nụ cười của anh khi ấy lấp đầy em.
Mà anh à, hình như em chưa từng nói với anh rằng: "Em yêu anh" Hoặc đơn giản chi là: "Em thích anh" Có lẽ em hơi ích kỷ, chỉ đón nhận tình cảm của anh một cách tự nhiên, còn phần mình thì dửng dưng ỳ không hồi đáp. Những lần anh hỏi em: "Em có thích anh - không?", em vẫn chỉ lúi húi quay đi noi khác. Em đưa tay chạm vào má anh, hỏi: "Anh có thiết cần em phải nói không?" Em khi ây vẫn còn chút phân vân với thứ gọi là tình yêu, chỉ xác định được rằng: "Em thương anh" Nhưng sợ nói ra rồi anh lại thất vọng, vì thương chưa phải là yêu, mà anh khi ấy, chắc cũng yêu em thật lòng rồi. Em đoán vậy qua từng cử chỉ và sự quan tâm nơi anh. Em muốn dành thêm một khoảng thời gian nữa đê tiến lại gần anh hơn, để hiểu anh hơn, cùng như hiểu cảm xúc thật của chính mình. Nhưng em đâu biết rằng, em vẫn tiếp tục, nhưng anh thì không thế đợi. Tình cảm nếu chỉ đến từ một phía sẽ chết yểu.
Em phân vân quá lâu trong mớ cảm xúc hỗn độn, anh vẫn dành sự quan tâm cho em nhưng thưa dần. Cái ngày mà em chắc chắn với thứ tình cảm của mình nhất lại là ngày phải tiễn anh đi, đến một vùng đất mới, nơi em không thể gặp anh mỗi ngày. Anh đi nghĩa vụ quân sự, em thật ngốc khi không nhận ra thứ tình cảm đặc biệt anh dành cho em, dù chi là cái níu tay khi băng qua đường quốc lộ đầy rẫy ô tô lao vun vút. Em ích kỷ khi mặc nhiên coi anh là của mình mà không nghĩ rằng chưa có gì là chắc chắn giữa hai ta. Em vẫn im lặng trước những câu tỏ tình nhiều đến chán nản của anh. Và giờ thì em hối hận thật sự, nhưng không còn cách nào để sưởi ấm lại mối quan hệ đóng băng này rồi. Em khóc những giọt nước mắt tiếc nuối. Nhưng em hứa đây là lần cuối em khóc vì bản thân. Hãy để em đợi anh thêm chút nữa, để bù đắp quãng thời gian nguội lạnh đã qua. Anh an tâm, em sẽ đến với anh bằng tình yêu, thứ em đã xác định nằm lòng. Và em sẽ không ngại ngần nói rằng: "Em nhớ anh"
Khóc có hai thời điểm, khi bạn vui hoặc khi bạn yếu đuối đến cùng cực vì cô đơn. Em chọn cho mình cả hai thời điểm, chỉ để xác định rằng trong tim mình tổn tại một bóng hình luôn thương em mỗi ngày. Và chẳng có ai yêu em... nhiều như anh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét