Đôi mươi
Tôi đã quen với việc bước một mình trên những con đường tấp nập xô bồ người và xe cộ, một mình lang thang nhìn dòng người vội vã trong ngược xuôi, một mình khép nép ở một góc quán trầm mặc nào đó ngắm từng khuôn mặt người đời: họ cười nói, họ buồn, họ mệt mỏi, họ giận dữ... rồi nhiều lúc tôi tự mỉm cười một mình lặng lẽ...Một người nào đố đã bảo tôi rằng tôi có ích kỷ không khi cứ giữ chuyện buồn cười ngoài kia rồi khúc khích như đứa dở hơi... hóa ra chỉ là thói quen mà thôi. Vậy là dở hơi và điên dại cũng chỉ là thói quen, :) Điều tôi khó nhẫn nhịn nhất là việc cười, thật khó khăn để tôi có thể có một nụ cười duyên dáng *như con gái người ta*, tôi chỉ có thể hào sảng mà cười cho thỏa mãn vui thích, cười ngạo nghễ, cười sặc sụa như đứa trẻ...
Này tôi đã lớn rồi đấy |
Ngày còn bé, mẹ bảo sinh nhật mày toàn mưa con ạ, lớn dần lên cảm nhận y chang lời mẹ nói, năm nào cũng háo hức rồi nằm nhoài trên giường vì mưa to to lắm.. bây giờ con bé đã 20 tuổi rồi mẹ ạ, vẫn mưa nhưng lất phất thôi, chỉ có nước mắt con dàn dụa ra là nhiều :) Mệnh hỏa của con đâu hợp với nước đâu mẹ ơi, ông nội bảo rồi mà :v
Nơi ở mới, môi trường sống mới, sẽ nhận định là chẳng có góc riêng nào cho con bé bù lu bù loa khóc nấc lên trong câm lặng một mình nữa, nếu nước mắt rơi lại được mấy cô bạn mới quen lau cho, có sưng mắt lại bị mấy anh dụ dỗ xem phim ma tận sáng và đổ lỗi do thức đêm chứ không phải khóc rưng rức mà mọng mắt nữa :) thế là con bé lại phải tự tìm cho mình một chỗ trú riêng mà mỗi nó biết thôi...:v
20 rồi cô gái ạ, không có chàng trai nào yêu thương cô đâu :)
-ai cũng biết điều đó mà, bản cô nương chưa thèm đó thôi :(
20 rồi cô gái ạ, tự lập hơn đi những người đang quan tâm lo lắng cho cô rồi cũng sẽ xa cô vì bận rộn cả thôi :)
-tôi sẽ không ám họ cả đời đâu mà.
20 rồi cô gái ạ, cô nên tập điệu đà và dịu dàng hơn chứ nhỉ? :)
- tôi vẫn ngoan hiền mà, tập trung điệu đà vậy ai xem bóng và tập võ cho tôi :v
19 năm qua rồi vẫn ngụy biện bằng cái giọng chanh chua và bất cần đời ấy mỗi khi người ta hỏi có người yêu chưa, họ ngạc nhiên vì ra đường tôi không trang điểm :) Chẳng qua yêu thương chưa bao giờ cập bến thôi mà, tôi còn cả một khoảng rộng sau tuổi 20 nữa để yêu và được yêu để không phải trút chút lòng tự trọng cuối cùng của tuổi 19 để nói nhớ nhung ai đó hay lòng tự trọng mới chớm mọc ở tuổi 20 để cuối đầu xấu hổ... Bước ra đường, lững thững từng bước, tôi ngô nghê như đứa trẻ biết lỗi mới được thả tự do, tự trách bản thân tồi tệ và đáng hổ thẹn biết chừng nào...
Ngày đầu tiên của tuổi mới, tôi chiêm nghiệm ra những bài học mới trong cuộc đời, lại nhếch mép ngẩn ngơ liệu hồn nhiên mãi thì sẽ bình yên sao ?...
Tôi sợ, sợ níu kéo những cảm xúc không đầu chẳng cuối, sợ phần ích kỷ nhỏ bé trong hồn mình lớn lên mỗi ngày lỡ bỗng choàng dậy tôi thành người nhỏ nhen tệ hại, sợ những người thân quen quanh tôi cứ xa dần tôi rồi tôi lại cảm thấy bơ vơ như lúc này... tôi chếch choáng vì những quan tâm như rất gần mà lại quá xa xôi, tập tễnh dò đời bằng đôi chân tê tái, hậu đậu vụng về hay sa ngã...
Hoang mang như mỗi lần lạc đường, gọi hờ tên ai đó để lấn áp sợ hãi bủa vây, như nói luyên thuyên chim hót cả ngày để biết mình còn sống, còn tồn tại và xung quanh mình có người đấy... Bỡ ngỡ mỗi lần chạng vạng sương sa lại co gối thu người cô đơn đến lạc hồn lạc vía...
Ờ thì cũng đã 20, mãn teen chưa đến, nhưng có lẽ cũng nên so đo tính toán xem có nên chểnh choảng sống bất cần như trước hay phải suy tính cho tương lai nhiều hơn :v chẳng qua là đừng vội ngộ nhận bất cứ điều gì để thể gian họ gọi mình ngây thơ quá đáng :) chẳng qua sống tốt như đã đang sống, đùa vô tư và bớt hại người khác tổn thương..
Chẳng qua sẽ gào thét vào mặt người khác nếu họ bắt nạt xem mình là trẻ con : NÀY, TÔI LỚN RỒI ĐẤY!!!!!!
Linh Bison
0 nhận xét:
Đăng nhận xét